Sunday, August 4, 2013

Nỗi niềm riêng

Bạn hữu cùng ta cảm nỗi niềm
Một thời chinh chiến đã trôi qua
Thương màu áo trận sờn năm tháng
Lý tưởng giờ đây chẳng đạt thành

Bạn hữu giờ đây khơi nỗi đau
Niềm đau mất nước tháng Tư buồn
Chí lớn trôi vào trong biển lớn
Hoài bão tan mờ theo khói mây

Bạn hữu giờ đây nhắc chuyện xưa
Một thời trai trẻ khí kiêu hùng
Nước mất rồi kiếm cung cam phận
Đau buồn nào rồi cũng qua đi

Bạn hữu giờ đây xin cứ vui
Biết sống trăm năm đâu mà chờ
Giờ gặp nhau thì đầu đã bạc
Còn tính gì chuyện dựng non sông

Bạn hãy cùng ta vui chốn thơ
Vằng vặc trăng soi tấu khúc đàn
Thanh thản ung dung lòng rộng mở
Vui cùng trăng nước tuổi đời nay.




Giọt sương tan

Đời hấp hối nhưng còn mơ mộng
Viết vần thơ tìm lại khung trời
Buổi sáng sương tan mùa nắng gọi
Ngoài trời chim hót rộn ràng vui

Xa quê từ buổi tàn chinh chiến
Xếp áo chinh nhân những ngậm ngùi
Đã hẹn ngày về qua mấy bận
Quê nhà vẫn cách một trùng khơi

Bao phen uống chén thân tình cũ
Cạn chén tình, nhưng không cạn sầu chung
Đời gió cuốn nghe chiều sương lạnh
Tìm nụ cười hiu hắt đời quanh

Đời đã mỏi sá gì chén khổ
Bên đèn khuya ta uống chung sầu
Rượu quê người bao lần ta cạn
Từ xó đời ta khóc.. rượu buồn rơi!

Ngày lại ngày chuyện mưa với nắng
Niệm khúc buồn: nhớ - tiếc - hoài mong
Sao muốn quên nhưng lòng cứ nhớ
Để hồn nghiêng theo bóng bên đời...

Buổi sáng sương tan nhường nắng ấm
Hồn nhiên con bướm lượn vờn quanh
Cành hoa trước gió đùa lơi lả
Sương sớm tan rồi tan.. giấc mơ!
Ngày đi qua, dòng đời trôi mãi.




                       Tác phẩm: Phế tích
                       Chất liệu: Màu nước. Watercolor on paper
                       Kích thước: 11 x 11 inches (28 x 28 cm)
                       Tác giả: Đặng Văn Cúc (Đặng Nhiên Thư)
                       December 2012



Nỗi niềm

Nhìn những úa phai trên mái tóc
Vết hằn trên trán những hoang vu
Ta thả ngày trôi qua men đắng
Hỏi đời còn bao nỗi buồn cay?

Từ buổi xa quê lên phố thị
Dệt mộng cho đời những ước mơ
Đôi lúc tưởng phai màu dĩ vãng
Xóa mờ kỷ niệm một thời son

Và những tháng năm mòn lê gót
Vẳng nghe sông núi trách câu hờn
Có còn trăn trở hay an phận?
Buông mặc cho đời cứ nổi trôi

Xứ lạ vẫn ngày mưa với nắng
Cơm gạo bên đời vẫn gánh vai
Chân dung nhìn lại giờ thấy lạ
Tóc úa màu phai nhuốm bụi đường

Một góc trời xưa giờ lặng lẽ
Một đi là mất cả cuộc đời
Tâm sự không vơi cùng năm tháng
Giọt đắng buồn theo phút cuối đời.